HLV người Croatia đã khởi đầu mùa Hè này với bước đi quan trọng nhất: giữ vững chiếc ghế ở Juventus, điều vốn tưởng như không tưởng cách đây vài tháng. Khi Juve thất bại trong cuộc đua Scudetto, tin đồn về sự trở lại của Antonio Conte lan nhanh, hợp đồng của Tudor thì chỉ đến hết FIFA Club World Cup, và dồn dập làn sóng hoài nghi về năng lực của ông. Tuy nhiên, Tudor không nao núng. Ông giúp Juve kết thúc mùa giải trong Top 4 để giành vé Champions League, kiên nhẫn chờ đợi, và rồi thuyết phục BLĐ tin rằng giải pháp tốt nhất… chính là người đang ngồi trên ghế huấn luyện.
Khi Juve khao khát trở lại đỉnh cao
Tudor giờ đây đối diện với một thách thức kép: vừa phá vỡ thế thống trị 15 năm của các đồng nghiệp Ý, vừa chấm dứt cơn khát Scudetto đã kéo dài quá lâu ở Turin. Với Juventus, không vô địch trong 5 năm, khoảng thời gian chứng kiến Inter, Milan và Napoli thay nhau lên ngôi là một khoảng lặng đau đớn, thậm chí khó chấp nhận với một CLB từng thống trị Serie A gần một thập kỷ liên tiếp và giành hơn 30 danh hiệu.
Con số thống kê còn nói nhiều hơn thế: từ khi thành lập, Juventus trung bình giành một Scudetto sau chưa đến 3 mùa. Nhưng lần này đã là năm thứ 5 không vô địch, một “vết gợn” trong truyền thống. Khi mùa Hè này bắt đầu, mọi sự chú ý đổ dồn về những "bom tấn" của Napoli, khát khao phục hận của Inter, tham vọng phục hưng của Milan. Trong bức tranh ấy, Juventus và Tudor gần như biến mất khỏi cuộc trò chuyện. Nhưng TTCN có thể thay đổi tất cả, và nếu Juve kịp mang về một cái tên đẳng cấp như Osimhen, như tin đồn vài tuần gần đây, thì liệu còn ai dám gạch tên Tudor khỏi danh sách ứng viên vô địch?
Một câu chuyện xứng đáng được kể
Nếu thành công, Tudor sẽ không chỉ là người phá vỡ 2 lời nguyền: chấm dứt 15 năm thống trị của các đồng nghiệp Ý và 5 năm khát Scudetto của Juventus; mà còn tạo nên một câu chuyện rất đặc biệt: chiến thắng trong khi từng bị coi như “kế hoạch dự phòng”, dưới sức ép khổng lồ từ cái bóng của Conte và nhiều HLV danh tiếng khác.
Điều đáng nói là cách Tudor xoay chuyển tình thế. Khi hợp đồng sắp hết hạn, tin đồn về Conte dâng cao, ông không một lời oán thán, không phát biểu gây chia rẽ. Thay vào đó, ông tập trung tối đa vào công việc, giúp đội bóng ổn định và giữ tinh thần thi đấu ở mức cao. Khi mùa giải khép lại, chính sự điềm tĩnh, bản lĩnh ấy đã khiến BLĐ Juve nhận ra rằng, đôi khi giải pháp tốt nhất chính là ở ngay trước mắt.
Tudor không phải là “người hùng tình cờ”, nhưng chắc chắn ông đang viết nên một hành trình đầy bản lĩnh. Với Juventus, ông không chỉ là người giữ ghế, mà còn là người truyền lại niềm tin vào dự án dài hơi: một đội bóng trẻ trung, cân bằng, thi đấu có tổ chức và tinh thần.
Nếu mùa tới, Juventus giành Scudetto, đó sẽ là cú đấm vào những định kiến: rằng chỉ HLV Ý mới có thể chinh phục Serie A; rằng Tudor chỉ là một lựa chọn tạm thời; rằng Juve đã hết thời. Và đó cũng sẽ là bằng chứng cho thấy: đôi khi kẻ chiến thắng không phải là người được chờ đợi nhất, mà là người chuẩn bị tốt nhất.
15 năm qua, chỉ HLV người Ý mới vô địch Serie A