Nếu như cái tên Fabregas từng khiến người hâm mộ Nerazzurri tò mò, thì Chivu lại gợi lên cảm xúc, một người cũ từng đổ máu vì màu áo xanh đen, nay đứng trước cơ hội trở lại với tư cách là thuyền trưởng. Anh không phải là một tay “lính đánh thuê” từ bên ngoài đến, mà là biểu tượng của sự gắn bó và hiểu rõ bản sắc Inter.
Việc đặt niềm tin vào Chivu không chỉ là lựa chọn mang tính kỹ thuật, mà còn là thông điệp: Inter sẵn sàng làm mới mình từ trong ra ngoài, với một gương mặt quen thuộc, người hiểu rõ áp lực tại Giuseppe Meazza, và sẵn sàng thổi bùng ngọn lửa đam mê bằng lối chơi hiện đại, tươi mới.
Các cuộc thương lượng đã được khởi động giữa Inter và Parma, nơi Chivu đang dẫn dắt và còn hợp đồng đến năm 2026. Đáng chú ý, Parma còn đang đàm phán gia hạn thêm một mùa với chiến lược gia người Romania, nhưng viễn cảnh được trở lại đội bóng cũ, dẫn dắt một trong những tập thể giàu tiềm năng nhất Serie A, có thể là sức hút đủ lớn để ông gật đầu. Nếu thương vụ thành công, Inter không chỉ có sự thay đổi trên băng ghế chỉ đạo mà còn mở ra một cuộc cách mạng thực sự về lối chơi.
Hết kỷ nguyên 3-5-2: Chivu thổi luồng gió mới
Sau 6 năm trung thành với sơ đồ 3-5-2 dưới thời Antonio Conte rồi Simone Inzaghi, Inter đang đứng trước thời khắc chuyển mình. Trong suốt quãng thời gian cầm quân ở đội trẻ Inter và mùa giải vừa rồi tại Parma, Chivu luôn trung thành với sơ đồ 4 hậu vệ, chủ yếu là 4-3-3. Đây là hệ thống đề cao khả năng kiểm soát tuyến giữa, tổ chức pressing theo khối ở tầm trung và mở rộng biên độ tấn công, điều Inter vốn hạn chế trong sơ đồ 3-5-2 thiên về kiểm soát chiều sâu và chuyển trạng thái.
Không loại trừ khả năng Inter dưới thời Chivu sẽ linh hoạt chuyển sang 4-3-1-2 tùy vào đặc điểm nhân sự, trong đó một “số 10” chơi sau lưng cặp tiền đạo chủ lực Lautaro Martinez và Marcus Thuram, điều đã được ông thử nghiệm khá nhiều trong giai đoạn ngắn ngủi tại Parma.
Kinh nghiệm Serie A hạn chế, nhưng...
Dù kinh nghiệm huấn luyện tại Serie A còn hạn chế, chỉ 13 trận cùng Parma trong nửa sau mùa giải vừa qua, nhưng Chivu đã để lại dấu ấn đáng ghi nhận. Parma dưới tay ông là một tập thể thi đấu có tổ chức, kỷ luật, phòng ngự chặt chẽ và không dễ bị khuất phục. 13 trận, họ giành 3 chiến thắng, 3 trận thua và 7 trận hòa, bao gồm cả trận hòa nghẹt thở 2-2 trước chính Inter tại Tardini. Trong quãng thời gian này, Parma chỉ để thua đúng một trận sân nhà và đó là thất bại trước Como của... Cesc Fabregas.
Điểm nhấn lớn nhất chính là trận thắng ngược kịch tính trên sân Atalanta ở vòng cuối, giúp Parma trụ hạng thành công. Dù thành tích không quá ấn tượng, nhưng cách Chivu truyền được tinh thần thi đấu cho một tập thể ít ngôi sao là điểm cộng lớn. Ông cho thấy khả năng kiểm soát phòng thay đồ, xây dựng khối tổ chức phòng ngự vững chắc và biết cách khai thác tối đa điểm mạnh của từng cá nhân.
Đội hình tiềm năng của Inter thời Chivu
Nếu tiếp tục vận hành sơ đồ 4-3-3 sở trường, Inter có thể ra sân với đội hình giàu sức sống hơn:
Inter 4-3-3: Sommer/Martinez; Dumfries, Acerbi, Bastoni, Dimarco; Barella, Calhanoglu, Mkhitaryan/Sucic; Luis Henrique, Lautaro, Thuram.
Trong trường hợp chuyển sang 4-3-1-2, Chivu có thể tận dụng sự sáng tạo của các “số 10” như tân binh Sucic hay Zielinski:
Inter (4-3-1-2): Sommer/Martinez; Dumfries, Acerbi, Bastoni, Dimarco; Barella, Calhanoglu, Mkhitaryan/Sucic; Sucic/Zielinski; Lautaro, Thuram.
Dù lựa chọn hệ thống nào, điều chắc chắn là Inter phiên bản Chivu sẽ mang theo một diện mạo mới: thoáng đãng hơn, sáng tạo hơn và linh hoạt hơn, trái ngược với sự cứng nhắc của sơ đồ 3 trung vệ đã trở nên quen thuộc suốt nhiều năm.