21 điểm đánh rơi từ thế dẫn trước. 10 trận không thắng sau khi đã mở tỷ số. Đây không phải tai nạn. Đây là một thói quen. Một thứ tâm lý dễ dãi đang ăn sâu vào đội bóng được dẫn dắt bởi một HLV trẻ trung, đầy khát vọng, nhưng ngày càng có xu hướng lý trí hóa sự thất bại.
Mikel Arteta nói mỗi trận thua có một nguyên nhân riêng. Nhưng chính ông cũng phải thừa nhận, cái cảm giác “đã thấy ở đâu rồi” đang lặp lại. Vấn đề không chỉ nằm ở các cầu thủ đánh mất bóng hay phòng ngự tệ, mà nằm ở cái cách Arsenal bước vào trận đấu, xử lý trận đấu, và phản ứng sau trận đấu.
Trước Bournemouth, Arsenal ra sân với đội hình gần như mạnh nhất. Không thể nói họ buông trận. Nhưng họ đá như thể đang trong một buổi tập. Một bàn dẫn trước của Rice được tạo nên từ một pha bóng mẫu mực, nhưng rồi sau đó là một chuỗi những sai lầm ngớ ngẩn: Odegaard mất bóng, Partey thiếu cảnh giác, cả đội để Semenyo và Huijsen biến hàng thủ thành sân diễn.
Tất cả chỉ vì họ không đá với sự khẩn trương cần có. Như thể mọi người đều ngầm hiểu rằng: “Chúng ta còn PSG giữa tuần, đá nhẹ thôi cũng được.” Nhưng Premier League không chừa chỗ cho sự thỏa hiệp kiểu đó. Và Bournemouth không phải là quân xanh.
Không ai phủ nhận Arteta là một HLV có tư duy hiện đại và kiểm soát chiến thuật tốt. Nhưng đôi khi, sự tin tưởng vào hệ thống trở thành niềm tin mù quáng. Arsenal đã nhiều lần trả giá vì xoay tua không đúng lúc, và lần này là vì không xoay tua đủ.
Ethan Nwaneri được nhắc đến trong họp báo, nhưng chỉ vào sân phút 86. Những cầu thủ đang gánh khối lượng lớn như Odegaard, Partey hay Lewis-Skelly đáng ra cần được nghỉ ngơi trước trận bán kết lượt về tại Paris thì phải chơi trọn 90 phút. Đó không còn là tính toán chiến thuật, mà là sự thiếu quyết đoán.
Arteta muốn “tạo ra một năng lượng tích cực cho trận PSG”, nhưng thực tế là ông đã để đội bóng rơi vào một cơn khủng hoảng tâm lý ngắn hạn, điều hoàn toàn có thể tránh được nếu mọi thứ được chuẩn bị một cách nghiêm túc hơn.
Người hâm mộ Arsenal đã từng hét lên “second again” như một câu đùa cay đắng, nhưng lúc này, vị trí thứ hai cũng đang bị đe dọa thực sự. Cả Newcastle lẫn Chelsea đều chỉ kém Arsenal có 4 điểm. Man City thậm chí còn áp sát hơn với cách biệt chỉ là một trận thắng. Nếu cứ đá như thời gian qua, nguy cơ Pháo thủ mất vị trí thứ hai là rất rõ ràng.
Một đội bóng muốn vô địch không thể sống chung với sự "bình thường mới" của việc đánh rơi điểm. Không thể coi việc thua Bournemouth ngay trên sân nhà là một phần tất yếu của chặng đường dài. Không thể mãi giải thích mà không sửa sai.
Rất nhiều lần mùa này, Arsenal đã có cơ hội để đưa ra một tuyên bố đanh thép, nhưng họ lại chọn sự an toàn. Và giờ, cả đội đang phải đối mặt với một tuyên bố khác: nếu không thay đổi ngay lập tức, họ không chỉ thua PSG, mà sẽ tự tay vứt bỏ tất cả những gì đã gây dựng suốt 8 tháng qua.
Trong bóng đá đỉnh cao, sự nghiêm túc là tối thiểu. Khi chính điều đó cũng không được đảm bảo, thì đừng hỏi vì sao Arsenal mãi chỉ là kẻ về nhì.