Coady vốn sa sút phong độ thảm hại từ mùa trước, Eric Dier liên tục mắc lỗi ở mùa giải mới, trong khi Maguire thậm chí mất suất đá chính ở M.U từ lâu. Vấn đề nằm ở chỗ, tuyển Anh không thiếu trung vệ xuất sắc hơn. Có thể kể đến Fikayo Tomori của Milan, Dan Burn của Newcastle hay Marc Guehi của Crystal Palace.
Khi bị gặng hỏi về các lựa chọn này, Southgate thẳng thừng tuyên bố ông chỉ tin tưởng các hậu vệ giàu kinh nghiệm. “Các hậu vệ trẻ có phẩm chất tốt, nhưng chúng tôi không nghĩ họ đã thi đấu đủ xuất sắc để đánh bật các cầu thủ kinh nghiệm hơn. Maguire? Cậu ấy là một trong những trung vệ hay nhất của chúng tôi”, Southgate nhấn mạnh.
Không ít CĐV Anh tỏ ra bức xúc với các lựa chọn mang tính cảm tính của Southgate. Tuy nhiên, họ nên chấp nhận điều đó, bởi lẽ hầu hết các HLV trên thế giới đều có những “con nuôi” của riêng họ, đặc biệt ở cấp độ ĐTQG.
Nếu như các HLV cấp độ CLB thường xuyên đưa theo một vài học trò thân tín khi ra đi, thì các HLV cấp độ ĐTQG có xu hướng đặt niềm tin vô điều kiện vào một số các cầu thủ ngay từ đầu, đặc biệt khi đó là những cái tên giúp họ gặt hái thành công và xây dựng vị thế.
Có rất nhiều lý do khiến các HLV quyết định như vậy. Nếu như Southgate có Coady, Maguire, Dier, thì Tite có Danilo, Alves, Fred, Everton, Deschamps có Pavard, Kimpembe, Rabiot, Coman… Không chỉ HLV các ĐTQG lớn, mà các ĐTQG nhỏ cũng có cách lựa chọn tương tự.
Đầu tiên chính là cảm giác… đầu tiên. Sự tin tưởng ban đầu có ý nghĩa rất lớn với bất cứ mối quan hệ nào. Cần biết rằng các HLV ở ĐTQG có rất ít thời gian tiếp xúc với các học trò. Mỗi năm, họ chỉ có vài dịp FIFA day và mỗi dịp tập trung đội bóng khoảng 10 đến 14 ngày. Vì thế, không phải phong độ, mà lòng tin mới là yếu tố đầu tiên họ nghĩ đến khi triệu tập cầu thủ.
Cần biết rằng, sự tin tưởng này cũng xuất phát từ yếu tố chuyên môn. Maguire sẽ không được Southgate “bảo kê” nếu gây thất vọng trong những trận đầu tiên thi đấu dưới trướng của ông. Ngược lại, những ngôi sao nổi tiếng như Sancho không thể trở thành “con nuôi” của Southgate bởi lẽ anh vốn gây thất vọng trong phần lớn thời cơ ra sân trước đó.
Thứ hai, HLV các ĐTQG cần một nhóm “con nuôi” để bảo vệ họ trong phòng thay đồ. Các ĐTQG càng lớn, càng có nhiều cá tính khác biệt và dễ phát sinh mâu thuẫn. Nếu không thể quản lý phòng thay đồ, các HLV sớm sẽ mất việc. Họ cần những cái tên dễ bảo và có thể sống chết vì họ trong bất cứ hoàn cảnh nào. Đây vốn là đặc tính của hầu hết các HLV chuyên nghiệp. Họ luôn tìm kiếm những cầu thủ sẵn sàng trở thành “con nuôi” cho dù đến bất cứ đâu.
Tất nhiên, không phải lúc nào các “con nuôi” cũng giúp các HLV của họ thành công, nhưng ít nhất, họ cần phải chọn nhau để đảm bảo cơ hội hướng đến thành công.