20. Randall Simon (bóng chày)
Trong 8 năm thi đấu ở MLB (giải vô địch bóng chày Mỹ), sự nghiệp của Randal Simon vốn chẳng có gì đáng nói. Nhưng một sự kiện hi hữu vào tháng 7/2003 đã khiến anh trở thành cái tên được nhắc tới trên toàn thế giới. Trong cuộc đua “xúc xích” truyền thống trước một trận đấu của Milwaukee Brewers, khi các mascot trong bộ dạng của những chiếc xúc xích đang chạy đua, Simon đã dùng gậy bóng chày nhằm đầu chiếc xúc xích Italia rồi phang mạnh, khiến mascot (là nữ) bật ngửa và trầy hết cả gối. Simon sau đó bị phạt 400 USD, bị treo giò 3 trận và phải “đền” cho mascot nói trên một chuyến du lịch 2 người tới Curacao.
19. Freddy Adu (bóng đá)
Từng có thời điểm, Adu được xem là tài năng trẻ sáng giá nhất giới túc cầu, thậm chí còn được chính Pele gọi là “Pele tiếp theo”. Adu ra mắt MLS trong màu áo DC United khi mới 14 tuổi, và được dự đoán sẽ là “tương lai của bóng đá thế giới”. Tuy nhiên, sự nghiệp của anh đã không được như kỳ vọng. Adu lang thang qua nhiều CLB và đều không thành công. Anh trở thành một “tấm gương” để các HLV và cha mẹ tự dặn mình không nên quá sốt sắng khi một cầu thủ thể hiện tài năng sớm.
18. Latrell Sprewell (bóng rổ)
Sprewell từng bị xem là một biểu tượng cho thời kỳ “loạn lạc” cuối những năm 1990, hậu kỷ nguyên Jordan, bởi sự ích kỷ và cách hành xử điên rồ của mình. Năm 1997, anh từng bóp cổ HLV PJ Carlesimo chỉ vì một mâu thuẫn nhỏ, và tiếp tục dọa giết ông sau khi nỗ lực này bất thành. Vào năm 2004, Sprewell lại thẳng thừng từ chối một hợp đồng 3 năm trị giá tới 21 triệu USD với Minnesota Timberwolves sau tuyên bố “Tôi còn phải nuôi gia đình”. Người ta không hiểu gia đình Sprewell kiểu gì mà 21 triệu USD không nuôi nổi!?
17. Ruben Patterson (bóng rổ)
Patterson từng là một trong những nhân vật “lắm chuyện” nhất làng bóng rổ Mỹ những năm đầu 2000. Anh từng bị đồng đội đấm vào mặt, từng từ chối vào sân với lý do “bị ác quỷ đánh và bảo đừng vào sân”. Anh còn từng bị bắt vì hiếp dâm, đánh người, bạo hành... Về chuyên môn Patterson cũng chẳng kém tai tiếng hơn. Anh tự gọi mình là “The Kobe Stopper” (kẻ ngăn chặn Kobe [Bryan]), nhưng thực tế trên sân cho thấy tất cả chỉ là khoác loác.
16. Sam Bowie (bóng rổ)
Bowie từng là một tay ném đầy triển vọng. Anh góp mặt trong đội hình tiêu biểu dành cho các tân binh (All-Rookie Star) vào năm 1984, và được dự báo là sẽ có một sự nghiệp rực rỡ. Nhưng cuối cùng, sự nghiệp của anh đã bị hủy hoại bởi những vấn đề liên quan tới sức khỏe. Trong ba mùa giải cuối cùng, với Portland Trail Blazers, Bowie chỉ ra sân 63 trong tối đa 328 trận. Một trong những chấn thương của anh là bị gãy chân khi đang đi lại bình thường trong một buổi tập trước mùa 1987/88.
15. John Daly (golf)
Daly được đánh giá là một trong những tay golf giàu sắc màu nhất trong lịch sử. Tuy nhiên, chính cái sự “giàu sắc màu” này lại là nguyên nhân khiến ông không thể có được một sự nghiệp trọn vẹn dù đã có một khởi đầu tuyệt vời với chức vô địch PGA 1991. Daly dành phần lớn thời gian chiến đấu với chứng nghiện rượu, nghiện cờ bạc, và những cuộc hôn nhân chớp nhoáng (4 lần lấy vợ).
14. Darko Milicic (bóng rổ)
Khi Pistons ký hợp đồng với Darko vào năm 2003, họ nghĩ là đã vớ được một món hời. Với chiều cao 2m13 và một thể hình lý tưởng, Darko được Pastons kỳ vọng sẽ tạo nên một cuộc cách mạng ở vị trí phòng ngự. Rất tiếc, anh chỉ cách mạng được cái... ghế dự bị. Trong ba mùa giải với Pistons, Darko chỉ ra sân 96 trận, và tệ hơn, chưa bao giờ giành được trung bình hơn 8,8 điểm mỗi trận trong cả sự nghiệp NBA.
13. Sean Avery (hockey)
Avery là một trong những VĐV gây tranh cãi nhất trong lịch sử khúc côn cầu trên băng (hockey). Anh dường như được sinh ra để vướng vào các rắc rối. Thậm chí, NHL còn có một điều luật mang tên anh: sau khi Avery liên tục huơ gậy trước mặt thủ môn đối phương, NHL đã cấm các cầu thủ có hành động tương tự. Không chỉ thế, Avery còn trêu chọc bạn gái của đồng đội, kỳ thị chủng tộc với đối thủ, và cho đến giờ vẫn chưa có tuyên bố nghỉ hưu chính thức sau khi bị AHL đuổi.
12. Rosie Ruiz (chạy bộ)
Ruiz đi vào lịch sử marathon theo cách chẳng ai nghĩ tới, và có lẽ cũng chẳng ai muốn. Sau khi gian lận để được góp mặt ở giải Marathon Boston 1980, cứ tưởng cô sẽ thi đấu đàng hoàng. Nhưng không, một lần nữa Rosie của chúng ta lại chơi xấu. Đáng nói hơn, cô còn về đích ở vị trí thứ nhất với thành tích 2:31:56, qua đó trở thành nữ VĐV chạy nhanh nhất trong lịch sử cuộc đua. Rosie đã làm thế nào? Trà trộn vào đám đông rồi lẻn ra chạy tiếp khi gần đích.
11. Adam “Pacman” Jones (bóng đá Mỹ)
Khi còn thi đấu, Pacman Jones là một cầu thủ giỏi. Tuy nhiên, tất cả những thành tựu trên sân của anh đã bị che mờ bởi những rắc rối vướng vào bên ngoài sân cỏ. Trong đó, “đỉnh cao” là màn nã đạn kiểu “làm mưa” trong một CLB thoát y của Las Vegas hồi 2007. Vì hành động này, anh đã bị ban tổ chức treo giò nguyên mùa giải 2007. Đây là án phạt nặng nhất dành cho những hành vi không liên quan tới doping.
* Đăng nhập hoặc Đăng ký tài khoản để
bình luận và chia sẻ nhanh hơn