Đầu tiên là chấn thương của Zlatan Ibrahimovic, người trước đó không lâu đã khóc trong phòng họp báo khi tuyên bố trở lại ĐT Thuỵ Điển. Mục đích của Ibra, không gì khác, là dự EURO 2020. Nhưng chấn thương khiến anh ngồi ngoài không chỉ giải này mà còn các trận sinh tử của Milan ở Serie A. Tiếp đến, Alessio Romagnoli và Davide Calabria bị HLV Roberto Mancini loại khỏi ĐT Italia; Theo Hernandez cũng bị Didier Deschamps ngó lơ, dù là hậu vệ trái vào loại hay nhất nước Ý trong 2 năm qua.
Trường hợp của Romagnoli rất dễ hiểu, khi đội trưởng Milan sa sút sau khi khỏi chấn thương, đá không bằng được Francesco Acerbi của Lazio hay Alessandro Bastoni của Inter. Trường hợp của Hernandez có thể lý giải rằng đội Pháp có quá nhiều cầu thủ giỏi, trong đó người anh ruột Lucas Hernandez rõ ràng toàn diện hơn. Nhưng Calabria là một trường hợp thật sự đáng tiếc.
Chênh lệch giữa anh với Giovanni Di Lorenzo của Napoli là không nhiều. Nhưng Alessandro Florenzi đã thăng hoa ở PSG mùa qua, và phút chót, HLV Mancini chọn Rafael Toloi, sau khi cầu thủ gốc Brazil này chọn khoác áo Italia. Hậu vệ của Atalanta có thể chơi trung vệ, toàn diện và giàu kinh nghiệm hơn so với một Calabria đôi khi hay mắc sai lầm ngớ ngẩn.
Không dừng lại ở số này, cơ hội đá EURO 2020 của một số trụ cột Milan khác cũng mong manh. Fikayo Tomori (mới khoác áo tuyển Anh 1 lần). Samu Castillejo và Brahim Diaz chưa từng lên tuyển Tây Ban Nha, tương tự Rafael Leao và Diogo Dalot tại ĐT Bồ Đào Nha. Alexis Saelemaekers cũng vắng mặt trong danh sách sơ bộ tuyển Bỉ. Hiện Milan chỉ có 3 người nằm trong danh sách sơ bộ dự giải là Gianluigi Donnaruma (Italia), Ante Rebic (Croatia) và Hakan Calhanoglu (Thổ Nhĩ Kỳ).
Nếu chỉ có bộ ba này dự EURO, có thể tạm kết luận rằng Milan đã rơi từ thiên đường xuống mặt đất, khi các nhà chuyên môn đánh giá thấp cầu thủ của họ. Con số 3 cầu thủ Milan dự EURO này cũng là ít hơn một số giải lớn gần nhất, trong những năm Milan cũng không đá Champions League. Ở World Cup 2018, dù Italia không đá, Milan cũng có 5 cầu thủ tham dự là Andre Silva (BĐN), Lucas Biglia (Argentina), Nikola Kalinic (Croatia), Riccardo Rodriguez (Thuỵ Sỹ) và Cristian Zapata (Colombia). Có 2 cầu thủ Milan dự EURO 2016, 8 người dự World Cup 2014 và 6 nhân tố ở EURO 2012.
Tâm lý các trụ cột Milan chắc chắn bị ảnh hưởng ít nhiều, khi bị “sao quả tạ chiếu” trong giai đoạn cuối mùa. Mục tiêu phấn đấu cấp CLB của nhiều cầu thủ đơn giản là lên tuyển dự các giải lớn, một vinh dự sẽ giúp họ thăng tiến và kiếm nhiều tiền hơn. Rất nhiều cầu thủ trẻ Milan đã đá thăng hoa mùa này và có những khoảng thời gian tuyệt đẹp, cho đến khi trận hoà Cagliari 0-0 khiến đội bóng nhiều khả năng không có suất dự Champions League mùa sau. Nếu điều này xảy ra, sẽ có nhiều cầu thủ Milan ra đi khi hết kiên nhẫn với dự án hiện tại. Bộ đôi Donnarumma và Calhanoglu nằm trong số cầu thủ dễ bị bán nhất khi được nhiều đội lớn theo đuổi.
Milan vẫn chỉ là đội hạng trung
Nếu không được dự Champions League thì có đá hay đến mấy, Milan cũng chỉ là đội hạng trung. Nguyên tắc đơn giản là: Dự Champions League mới có tiền mua cầu thủ giỏi. Trước khi lâm khủng hoảng, ở 4 giải lớn trước khi không còn dự Champions League thường xuyên (năm 2013), Milan đều nằm trong top những CLB có nhiều cầu thủ tham dự nhất. Cụ thể, World Cup 2006 họ có 13 người, EURO 2008 có 5, World Cup 2010 có 7 và EURO 2012 có 6. Trong đó tại World Cup 2006, Milan thuộc Top 3 CLB có nhiều cầu thủ dự giải nhất. Thành phần tuyển Italia vô địch năm đó có 5 người Milan là Pirlo, Gattuso, Inzaghi, Nesta, và Gilardino.
9. Đến lúc này, trong danh sách dự EURO 2020 mà các đội tuyển công bố, đội có nhiều cầu thủ dự giải nhất là Juventus với 9 người. Nhà vô địch Serie A Inter xếp thứ 2 với 8 cầu thủ.
* Đăng nhập hoặc Đăng ký tài khoản để
bình luận và chia sẻ nhanh hơn