10 năm trước, tôi có cuộc trò chuyện đầu tiên với Trưởng đoàn Trần Anh Tú tại một quán café trên đường Võ Văn Tần, TP.HCM. Lần đó, tôi có hỏi ông Tú về lựa chọn futsal chứ không phải bóng đá sân lớn để đầu tư. Ông Tú tâm sự, chọn futsal vì đam mê, vì tin nó phù hợp với người Việt Nam và đoán chắc sẽ có một con đường đến đích nhanh hơn, thực tế hơn. Ông Tú cũng bảo futsal là địa vực nhỏ, ít hấp dẫn nhưng lại đầy tiềm năng đi xa.
Ông Tú kể rằng, futsal Việt Nam hội nhập với khu vực như một cậu học trò khờ khạo nhưng đầy hoài bão. Thua xa các đối thủ, đặc biệt là Thái Lan về chuyên môn và sự chuyên nghiệp. Và thế là ông Tú tìm đến Thái Lan để học, để thuê HLV về cầm đội bóng.
Nhưng rồi ông bầu này vẫn không thỏa mãn bởi sự tiến bộ của futsal Việt Nam. Muốn tiến nhanh thì phải vươn ra thế giới. Những HLV châu Âu cùng ê kíp của họ được mời về cầm đội tuyển. Mọi thứ tốt dần lên nhưng điều mấu chốt nhất với futsal Việt Nam không chỉ là HLV giỏi mà còn là điều kiện để sân chơi này phát triển. Các cầu thủ phải được đào tạo chuyên nghiệp từ nhỏ. Giải đấu phải được cải tổ, nâng tầm chất lượng.
Nói về chặng đường phát triển của futsal Việt Nam chỉ cần phải dòng tóm lược. Nhưng, để có được sự nâng tầm thì đó là một chiến lược dài tiêu tốn nhiều tâm sức và cả tiền bạc. Những chàng trai vừa lập kỳ tích được tuyển chọn khắp nước và đào tạo từ năm 13, 15 tuổi. Họ cũng được gửi đi khắp nơi, thậm chí cả nước ngoài thì đấu và hàng tháng nhận một phần lương của bầu Tú chỉ để hoàn thành mục tiêu đưa futsal Việt Nam đi World Cup.
Ở đỉnh vinh quang, ông Tú tâm sự rằng muốn có thêm bạn để đi xa hơn. Bởi, bóng đá là cuộc chơi chung, là tiếng vỗ tay chung của nhiều người nhưng nếu phải đi một mình cũng không được phép nản chí.
* Đăng nhập hoặc Đăng ký tài khoản để
bình luận và chia sẻ nhanh hơn