Bất kể vì lý do gì, một khi HLV Didier Deschamps tự tin gạt bỏ Karim Benzema, Anthony Martial, Dmitri Payet, Alexandre Lacazette, Kingsley Coman, Aymeric Laporte, Lucas Digne, Adrien Rabiot... thì lực lượng trong tay ông quá hùng mạnh rồi, không phải bàn nữa. Thật ra, điểm danh ngôi sao để so sánh lực lượng các ứng cử viên vô địch là một việc làm thô thiển. Giải pháp chiến thuật đa dạng và sự cân bằng đội hình còn quan trọng hơn nhiều.
Pháp vô địch World Cup 2018 như một lẽ đương nhiên là vì vậy - vì đấy là đội tuyển duy nhất đủ tư cách loại bỏ ngần ấy danh thủ ra khỏi hàng ngũ. Đây là vấn đề mới, rất hay của bóng đá hiện đại. Nói về World Cup xưa nay thì trước tiên phải nói về Brazil - nền bóng đá số 1 trong lịch sử giải đấu này. Qua bao thời đại, mỗi khi vũ hội bóng đá toàn cầu chuẩn bị khai diễn, báo giới đều làm một việc cực kỳ máy móc: liệt kê xem Brazil có thể cử đến World Cup... bao nhiêu đội tuyển hùng mạnh?! Ngày xưa, đấy là đề tài vô cùng hấp dẫn. Còn bây giờ, nó quá lạc hậu. Câu hỏi cho ứng cử viên vô địch World Cup bây giờ là “bỏ ai” chứ không phải “chọn ai”! Chọn một tài sản với bỏ một tài sản - việc nào khó hơn, cao cấp hơn?
Trong trận thắng Everton với tỷ số 2-0 ở tứ kết FA Cup vừa qua, Man City ghi cả 2 bàn chỉ trong 6 phút chót. Vào sân từ ghế dự bị, Rodrigo lập tức kiến tạo cho Kevin de Bruyne - người cũng chỉ vào sân vài phút trước đó - ấn định tỷ số. Ngoài De Bruyne, ghế dự bị của Man City còn có Riyad Mahrez và John Stones. Đấy là 3 trong 6 “cầu thủ hay nhất tháng” của Man City mùa này. Lại còn có Cancelo mà cách đây không lâu người ta khẳng định là hậu vệ cánh hàng đầu thế giới. Có thủ môn Ederson, không cần giới thiệu. Cũng như sức mạnh “độc quyền” của ĐT Pháp tại World Cup 2018, khi Man City để De Bruyne, Rodrigo, Cancelo, Ederson, Stones, Mahrez ngồi ngoài, thì đấy không chỉ là cuộc biểu dương lực lượng choáng ngợp. Đấy còn là đề tài về lối chơi nữa.
Ai còn băn khoăn rằng đây chỉ là trận “đấu cúp”, xin hãy lưu ý: chính vì vậy, trận này... mới khó. Chứ nếu là Premier League thì đâu còn gì để Man City phải thi thố nữa. Everton là thế lực số 4 trong lịch sử bóng đá Anh (chỉ đứng sau M.U, Liverpool, Arsenal về số lần VĐQG). Vậy mà đã 26 năm trôi qua họ chưa có danh hiệu gì. Họ phải nhìn 14 đội khác nhau đăng quang ở giải này hoặc giải khác của nước Anh trong thời gian ấy. Quyết tâm tranh Cúp FA của Everton có khi còn cao hơn cả Man City.
Điểm mạnh ghê gớm nhất của Man City không nằm trong sân, mà là trên ghế dự bị. Đáng gờm hơn, đấy không chỉ là sức mạnh về nhân sự.