Zinedine Zidane trả lời phỏng vấn độc quyền trên L’Equipe: 'Tôi vẫn luôn mơ về Les Bleus!'
L’Equipe: Chào Zinedine! Nhân dịp ông tròn 50 tuổi, chúng tôi đã chọn và dành tặng lại 7 trang nhất của L’Equipe và France Football nói về sự nghiệp cầu thủ lẫn HLV của ông. Lần đầu tiên ông lên trang bìa là ngày 23/11/1993 khi đang khoác áo Bordeaux. Ông vẫn còn nhớ chứ?
Zinedine Zidane: Tôi nhớ chứ! Tôi vẫn còn giữ số báo đó mà. Hiện nó đang ở nhà bố mẹ tôi. Bố mẹ tôi lưu trữ tất cả. Nói đúng ra, chẳng có gì tuột mất khỏi tay mẹ tôi cả. Dù 20 hay 30 năm sau, nếu muốn tìm lại thì tôi vẫn thấy. Mẹ tôi cất chúng trong những hộc tủ của bà, từ áo đấu, giày thi đấu của Bordeaux tới ĐT Pháp. Sờ vào bất cứ đâu tôi cũng đều thấy những vật kỷ niệm.
Ông đã cố gắng thu thập tất cả?
Hoàn toàn không! Ngay cả bọn trẻ nhà tôi cũng không thể (mỉm cười). Nhưng bố mẹ tôi lại làm tất cả những việc đó. Các cụ cất giữ ở nơi rất an toàn. Chính mẹ tôi cất giữ Quả bóng Vàng cho tôi. Thậm chí, nó được cất trong một chiếu túi bí mật mà không ai có thể chạm vào…
Ông không mang đến Madrid ư?
Với bố mẹ tôi, nó vừa là tình cảm, vừa là biểu tượng. Nếu nó để ở nhà tôi, thì có khác một chút. Nói chung là Quả bóng Vàng ấy do bố mẹ tôi cất giữ là tốt nhất.
Tại sao?
Bởi vì tôi đã cống hiến tất cả. Tôi gần như chẳng giữ gì ở nhà tôi. Chắc chỉ có tầm 2 hoặc 3 kỷ vật gì đó. Tôi không phải là một nhà lưu trữ hay nhà duy vật. Khi tôi muốn ngắm nhìn những kỷ niệm, tôi sẽ về Marseille. Tôi không sống cùng các kỷ vật. Các con tôi đôi khi trách bố chúng vì điều đó. Chúng nói với tôi: “Với tất cả những gì bố đã làm, tất cả những gì bố đã giành được, mà bố lại chẳng có gì! Chán thiệt!” (mỉm cười).
Ông không có những phiên bản của Cúp vàng thế giới hay chiếc Cúp tai voi ư?
Các bản sao đều có tên của chúng, nhưng đó không phải là phiên bản gốc. Và tôi chỉ có đúng một cái bản gốc, đó là Quả bóng Vàng sau khi đoạt chức vô địch World Cup 1998 cùng Les Bleus. Nó là vĩnh hằng! Tôi thường xuyên nhớ về chiến thắng này, về trận chung kết đó (3-0 trước Brazil ngày 12/7/1998 tại Stade de France). Bây giờ có ít hơn một chút. Nhưng cứ mỗi khi nhớ về ngày ấy thì bao nhiêu kỷ niệm lại ùa về. Thật là diệu kỳ! Thế hệ của chúng tôi đã làm được điều lớn lao. Rồi cuộc sống cứ thế trôi đi.
Ông đã làm gì với chiếc áo đấu ở trận chung kết?
Hết hiệp 1 tôi đã đổi áo với Ronaldo (béo). Chiếc áo mà tôi mặc để ghi 2 bàn ấy. Đó cũng là chiếc áo xuất hiện trên tờ báo của các anh. Còn chiếc áo cuối trận thì tôi đã ném lên khán đài. Tôi đã ném nó vì tôi còn một chiếc áo phông bên trong. Nếu không thì tôi đã chẳng làm thế, bởi vì tôi không muốn ở trần để ăn mừng chiến thắng chút nào cả. Chiếc áo thứ ba thì tôi cũng không biết nó ở đâu và tôi đã tặng nó cho ai nữa. Thời đó, chúng tôi có 3 chiếc áo đấu cho mỗi trận. Và tôi đã chẳng giữ lại một chiếc nào.
Chức vô địch này nói lên điều gì khi ông ở tuổi 26?
Tôi là cầu thủ xuất sắc nhất thế giới. Điều đó không xảy ra thường xuyên đâu! Và với tôi, nó chỉ đến một lần. Có thể có những ưu ái trong phiếu bầu, nhưng khi bạn có nó, thì đó là vì bạn xuất sắc nhất thế giới vào thời điểm ấy. Và nó thật đẹp.
Ông có hối tiếc vì đã không giành được nó nhiều lần hơn, nhiều nhất có thể, vào năm 2000 hoặc năm 2006 không?
Không bao giờ. Tôi chẳng bao giờ hối tiếc. Khi bạn không có, điều đó có nghĩa nó không dành cho bạn. Nhưng tôi cũng đã 3 lần nhận giải The Best Player of FIFA (Cầu thủ xuất sắc nhất FIFA vào các năm 1998, 2000 và 2003). Không tệ lắm !
Real và số 5 cũng là một cột mốc chói lòa với ông. Tại sao lại là chiếc áo số 5?
5 năm tại Juve và 5 năm tại Real! Nếu một ngày nào đó có một người nào nghiên cứu về số 5 trong cuộc đời tôi thì có rất nhiều thứ không thể tin được. Ví dụ như nó liên quan đến 5 chức vô địch Champions League cùng Real: 1 với tư cách là cầu thủ (2002), 1 là trợ lý của Carlo (Ancelotti, 2014) và 3 trên cương vị HLV (2016, 2017 và 2018). Trong gia đình, tôi cũng có 5 anh chị em. Khi thi đấu, nếu ở tầng 5 của khách sạn, tôi đều giành chiến thắng. Tỷ lệ lên đến 99%! Khi ký hợp đồng với Real, chủ tịch Florntino Perez có nói với tôi: “Trong đội bóng của tôi, các số áo từ 1-11. Không có số 35 hay 40. Chiếc duy nhất còn trống là số 5”. Tôi trả lời ông ấy: “Không vấn đề gì! Tôi sẽ khoác áo số 5”. Số 5 này đã mang lại cho tôi rất nhiều điều may mắn.
Zidane của tuổi 50 thế nào, thưa ông?
Tôi rất khỏe. Mọi thứ đều rất tốt (mỉm cười).
Ông đón sinh nhật năm nay thế nào?
Không có gì đặc biệt, như trước đây thôi, cùng với gia đình.
Dự định tương lai của ông?
Tiếp tục làm công tác huấn luyện.
Và ngày nào đó sẽ dẫn dắt Les Bleus?
Đây là niềm vinh hạnh mà bất cứ HLV nào cũng muốn. Tôi hy vọng một ngày nào đó mình sẽ được dẫn dắt ĐT Pháp. Khi nào ư? Điều đó không phụ thuộc vào tôi. Nhưng tôi luôn chờ ngóng ngày đó. Tôi rất hiểu Les Bleus khi còn là cầu thủ. Và tất cả những gì đẹp nhất đã đến với tôi (Zizou đặt tay lên trái tim mình). Vì thế, khi quyết định theo nghiệp cầm quân, ĐT Pháp luôn xuất hiện trong tâm trí tôi.
Kế nhiệm Deschamps ư?
Tôi không biết. Điều gì cần phải đến thì sẽ đến! Khi nói rằng, tôi muốn dẫn dắt ĐT Pháp, tức là tôi đã luôn sẵn sàng. Les Bleus sẽ luôn là chương đẹp nhất!
Cảm ơn ông về cuộc trao đổi này.
- 08:37 Tin nóng BĐVN 24/4: CLB cũ của Văn Hậu quyết giúp Indonesia làm nên lịch sử ở U23 châu Á
- 08:04 Chủ tịch Barca thuê cả chuyên gia đồ họa vào cuộc, yêu cầu đá lại siêu kinh điển
- 03:12 HLV Hoàng Anh Tuấn sẵn sàng chơi tất tay để U23 Việt Nam tạo bất ngờ trước Iraq ở tứ kết U23 châu Á
- 03:49 Điểm tin 24/4: Lý do HLV Amorim từ chối Liverpool, PSG bỏ 200 triệu euro mua người thay Mbappe
* Đăng nhập hoặc Đăng ký tài khoản để
bình luận và chia sẻ nhanh hơn